Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

THOÁNG MÔNG LUNG

Tôi gặp em trong lần đi chiến dịch,
Sài gòn hôm nào nổi nhớ mông lung.
Bước đầu quen sơ tôi cứ ngại ngùng,
Hỏi tên nhau trong phút giây bở ngở.

Em nói ra qua nhịp đều hơi thở,
Đặng thị Qùynh Nga yêu dấu thân thương.
Hẹn gặp nhau trước cổng của sân trường,
Cùng chung bước lối về đầy vương vấn.

Chuyện tình của tôi sao mà ngớ ngẩn!
Nói bâng quơ qua những phút gặp nhau.
Mổi lần hẹn đều nhìn trước xem sau,
Cha bắt gặp đánh đòn thì khổ lắm.

Quảng trời yêu một năm đầy say đắm,
Anh ra trường theo dấu bước chinh y.
Đả thương nhau sao lại vội ra đi,
Duyên cách trở anh ơi em khổ lắm.

Một lần chia tay_ nghìn trùng xa thẳm,
Em đả lấy chồng trung úy không quân.
Chẵng tìm gặp nhau dù chỉ một lần,
Chỉ gởi thiệp tơ hồng vui báo hỷ…

Bước sang ngang đâu còn chi tri kỷ,
Mảnh tình sầu quyện chặt lấy thân anh.
Phố núi buồn thổi lạnh gió tàn canh,
Đem khắc khoải chôn sâu vào đáy mộ.

Đường tình yêu sao gặp nhiều trắc trở !!!
Chạnh nhớ về những kỹ niệm mông lung.
Ba mươi chín năm xa cách ngàn trùng,
Giờ còn lại một chút gì để nhớ !!!
Quãng Đức
Ngày 17/2/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét