Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2011

HOA MẮC CỞ 1

Có một loài hoa mang tên mắc cở,
Nép bên đường ven lối nhỏ anh qua.
Thân có gai, hoa màu tím đậm đà,
Anh bước vội không nhìn và không liếc.

Tấm thân em như bài thơ tứ tuyệt,
Bảy chử trong câu có nghỉa thất tình.
Yêu một người em chấp nhận hy sinh,
Em khổ lắm!!! không bao giờ ái ngại.

Đời em đây thuộc về loài hoa dại,
Sống ven rừng, quanh đô thị, nông thôn.
Vẩn yên vui nhưng lòng cứ bồn chồn,
Em len lét nhìn đời trong sâu thẳm.

Kiếp mộng mơ tâm hồn em say đắm,
E ấp rạt rào cảm giác đê mê…
Nếu người ta cố ý đến chọc quê,
Em mắc cở nhắm mắt xoay hướng khác.

Bước đường yêu mang nổi buồn mang mác,
Anh quay lưng em mở mắt như thường.
Bởi trong lòng còn nặng nợ yêu thương,
Em e lệ chính vì em mắc cở…

Gọi tên em một vài lần bở ngở,
Một loài hoa mà có ba tên:
Hoa Trinh Nử là lúc mới thân quen,
Hoa Xấu Hổ củng là Hoa Mắc Cở…

(xem thân phận của một loài hoa khác)


Yêu Một Mình

Em không đẹp nhưng thường hay mắc cở,
Khép nép bên đường lối nhỏ anh qua.
Yêu một mình nhưng vẩn cứ thiết tha,
Anh không biết và cố tình không biết!!!

Thân của em như bài thơ tứ tuyệt,
Một bài thơ nhưng chỉ có bốn câu.
Yêu một mình em chấp nhận thương đau,
Câu bảy chử chính là thất tình đó…

Đời của em đả mang nhiều nặng nợ,
Sống âm thầm trong những phút đơn côi.
Ngoảnh măt đi qua giây phút bồi hồi,
Anh có biết_ anh ơi _anh có biết!!!

 Yêu là cho không bao giờ nuối tiếc,
Nhưng trong lòng vẫn cứ thấy xót xa,
Anh bước tới cố gắng chọc người ta,
Em khép lại bờ mi đầy e lệ…

Chuyện tình buồn vì anh đây quá tệ,
Ngoãnh mặt quay đi chẳng chút ngỡ ngàng.
Nhìn theo anh lòng đau đớn bàng hoàng,
Em mở mắt để nhìn đời đen bạc…

Chuyện tình yêu không bao giờ đổi chác,
Dù không thương xin anh cứ thật thà.
Có đắng cay cũng cứ nói thẳng ra,
Em chấp nhận kiếp đời loài hoa dại

Tình một chiều em đây không ngại,
Sống lẻ loi trong giây phút cô đơn,
Nhìn cuộc đời đầy chan chứa tủi hờn,
Em nhận lấy vì em đây trót lở…

Quãng Đức
Ngày 12/11/2010

THƠ MẮC CỞ 2


Đứng trên lối nhỏ nhà em,
Thấy hoa màu tím êm đềm khoe hương.
Xen trong bụi cỏ bên đường,
Anh đây bước lại lòng vương tơ sầu.
Hoa xinh khép kín thật mau,
Vì đâu nên nổi_ vì đâu nhạt nhòa !!!
Trót yêu thì cứ nói ra,
Sao em  e ngại xót xa trong lòng.
Đừng nên suy nghỉ mông lung,
Xuân xanh khoe sắt cùng chung một đường.
Mổi loài có một sắt hương,
Đơm hoa kết trái vấn vương tơ tình.
Đây là duyên phận chúng mình,
Dù loài hoa dại… lòng mình ngẩn ngơ.
Mối tình đẹp tựa bài thơ,
Anh đây đứng lặng đang chờ em đây.
Đừng nghỉ hoa dại, cỏ cây…
Khép kín mắc cở làm ngây lòng người.
Ngẩn nhìn một đóa hoa tươi,
Đó là Trinh Nử đời đời không quên…
Quãng Đức
Ngày 6/2/2011

Thứ Năm, 7 tháng 4, 2011

CÁNH CHIM LẠC ĐÀN

THÁNG BA DI TẢN


Tháng ba lửa cháy ngập trời,
Cao nguyên ly loạn, núi đồi khóc than.
Buôn mê bom đạn tan hoang,
Pleike nao núng, dọc ngang rối bời.
Biệt ly, hiu quạnh, chơi vơi.
Dọc đường Phú Bổn thây phơi ven rừng.
Tan hoang, xơ xác nảo nùng,
Đoàn xe gầm rú mịt mùng nối đuôi.
Bắc cầu khai phá ngược xuôi,
Sông pha pháo kích ôi thôi nảo nề
Lại nghe bị chặn lối về,
Ngày thì khắc khoải đêm về lặng thinh,
Chiến tranh bom đạn vô tình,
Cướp đi lẻ sống sinh linh oán hờn.
Núi đồi ai oán từng cơn,
Hoa xưa tàn úa cô đơn ngóng chờ.
Nước sông buồn chảy hững hờ,
Bèo mây xiêu vẹo vật vờ tan thương.
Đa sầu thương cảm vấn vương,
Rừng cây hiu quạnh, giọt sương thẹn thùng.
Đang ngồi suy nghỉ mông lung,
Máy bay đáp xuống vui mừng biết bao.
Ngở là một giấc chiêm bao,
Cầm tay bạn hữu nghẹn ngào rưng rưng.
Giờ đây mình đả xa rừng,
Xa dòng sông nhỏ, xa từng ghềnh cao.
Xa rồi cuộc sống vùng cao,
Xa miền phố núi ngày nao mới về.
Trăng buồn còn nhớ tình quê!
Nghiêng nghiêng chếch bóng đêm về cô đơn…
Quãng Đức
Ngày 28/03/2011

 (Nhớ về ngày di tản tháng3/75)