Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

Digital photography: cách chụp Manual mode

http://www.youtube-nocookie.com/v/VlSuInza16E?fs=1


Sưu Tầm

THƯƠNG VỀ DĨ VẢNG

Quê hương tôi có dòng sông vĩnh Định, 
Nước chảy xuôi dòng gợn sóng lăn tăn.
Thời vụ bây giờ đang ở mùa chăm,
Em nhẹ bước qua cầu đầy e lệ.

Đi bên anh giọng em cười nhỏ nhẹ,
Kễ chuyện chúng mình… bao cảnh long đong!!!
Khổ lắm em ơi hảy để trong lòng,
Mang cuộc sống đong đầy trong hờn tủi.

Giải nắng dầm mưa thân hình đen đủi,
Xây chuyện tình nơi quê mẹ thân yêu.
Cố gắng vươn lên suy nghỉ bao điều,
Cho cuộc sống tiến đều theo nhịp bước.

Nghỉ về tương lai nào ai biết được,
Anh ra đi em ở lại một mình.
Sáu tháng sau em trở dạ chuyển sinh,
Em hờn tủi nghỉ thân mình bạc phước.

Dòng đời lênh đênh tháng năm xuôi ngược,
Quảng gánh thân cò lặn lội nuôi con.
Mang nổi cô đơn thân xác mỏi mòn,
Lòng chinh phụ ngóng chồng đang thổn thức.

Em bỏ xứ ra đi về Bình Đức,
Mong cuộc đời sẻ lấp được khó khăn.
Mỏi ngóng chồng không biết mấy mùa trăng,
Em cứ đợi tin anh em vẩn đợi.

Sáu năm sau nghe tin đầy phấn khởi,
Anh đả về trong nổi nhớ chờ mong.
Phút vấn vương xao xuyến ở trong lòng,
Em sung sướng đong đầy theo giọt lệ.

Gia đình mình đả qua thời dâu bể,
Mải bây giờ mới nắm bắt thời gian.
Gắng vun xây gian khổ vẩn không màn,
Cho tươi đẹp lòng tràn đầy mơ mộng.

Đời chúng mình như con tàu rẻ sóng,
Vượt đại dương đi xây mộng hải hồ.
Cuộc sống bây giờ chẳng phải âu lo,
Xây hạnh phúc nơi phương trời xa lạ.

Đời vui tươi chẵng phải còn vất vả,
Giờ chỉ là nổi nhớ với niềm thương.
Bởi trong lòng còn nặng nợ cố hương,
Xin gửi lại vần thơ về quê mẹ…
Quãng Đức
Ngày12/10/2010

CHUYỆN TÌNH ĐẢ QUA

Tôi gặp em chiều thu nơi bệnh viện,
Được gọi Bình Dân thành phố Pleiku.
Xứ thần tiên nắng ấm với sương mù,
Em mắc cở cúi đầu đầy e lệ.

Tình chớm nở gọi tên em khe khẻ,
Lệ của anh Lệ yêu dấu thân thương.
Mình gặp nhau sau những buổi tan trường,
Cùng sóng bước khung trời đầy thơ mộng.

Dìu nhau đi giửa trời cao gió lộng,
Buổi hẹn hò lưu luyến quá đi thôi.
Say đắm bên nhau giây phút bồi hồi,
Ôi sung sướng mối tình đầy tuyệt đẹp…

Thu năm sau anh lên đường về phép,
Bỏ lại mối tình quay mặt ra đi.
Chẳng chút vấn vương_chia cách biệt ly,
Anh hỏi vợ…lòng em đầy uất nghẹn.

Mối tình của em!!! anh đành lổi hẹn,
Em thẩn thờ theo dấu bước chân chim.
Cố quên anh em vẫn muốn đi tìm,
Duyên cách trở em ơi đừng buồn nữa.

Mối tình giờ đây chẵng còn điễm tựa,
Đả chia tay cách biệt với sông hồ.
Cuộc sống bây giờ ảo ảnh hư vô,
Đem kỹ niệm chôn theo vào dỉ vảng…

Mối tình xưa trải qua bao năm tháng,
Em lập gia đinh đả có ba con.
Cuộc sống bây giờ như mảnh trời son,
Hạnh phúc tuyệt vời, không còn tư lự…

Anh cùng vợ về thăm miền quá khứ,
Thành phố buồn mang nổi nhớ liên miên.
Một chiều mùa đông của tháng Noel,
Thu xưa ra đi…Bây giờ đông đến…


Giờ đây hai ta mổi người, mổi bến,
Em có chồng_ anh lấy vợ thân thương.
Gặp nhau chi để mang nặng vấn vương,
Anh e ngại…còn em thì bở ngở..,

Vợ của anh nhìn mối tình cách trở,
Đả than trách rằng cũng tại vì em!!!
Gây rẻ duyên tình ngăn cách đôi bên,
Em thấy ngại trong lòng em thấy ngại…

Tình phôi pha không bao giờ trỡ lại,
Đừng nghĩ nhiều để đánh mất niềm vui.
Phút vấn vương trong giây phút bồi hồi,
Không yêu thương vẫn còn là tình bạn…
Quãng Đức
Ngày 12/12/2011

MỐI TÌNH CÂM

Anh đả yêu em kể từ dạo ấy,
Để trong lòng anh chẳng dám nói ra.
Sợ em buồn phiền trách giận người ta,
Tình áo trắng ươm đầy lòng ái ngại.

Anh ra đi không bao giờ trở lại,
Dấu ấn cuộc đời soi bóng đêm đen.
Mưa bay bay trăng đả khuất sau rèm,
Tình cũng chết theo quảng đời lịm tắt.

Nguyệt thẩn thờ nhìn bóng hình đả khuất,
Tình học trò thoáng chốc vụt bay xa.
Đả yêu nhau sao lại chẳng nói ra,
Anh khờ khạo còn em đầy e thẹn…

Dòng đời trôi như con thuyền xa bến,
Lặng lẻ buồn theo con sóng lao xao.
Anh và em không nói được câu nào,
Lòng quặn thắt sóng đời chia đôi ngả.

Em theo chồng về chân trời xa lạ,
Anh hải hồ theo dấu bước chinh y.
Thà đừng yêu nhau mình làm tri kỷ,
Để bây giờ khỏi đếm bước thời gian.

Mối tình xưa xin chuyển gió mây ngàn,
Thời áo trắng chẵng còn vương vấn nửa.
Đêm đêm buồn nhìn ánh trăng xuyên cửa,
Nguyệt bây giờ còn sống mải trong ta…
Quãng Đức
Ngày 20/12/2010
 

MỘT CHUYÊN TÌNH

Sáng hôm đó trời mưa to chi lạ,
Anh gặp em,
Chúng mình cùng chào hỏi.
Những chuyện đời
 khi hai đứa chưa quen.
Em thẹn thùng,
Bước đi theo lối nhỏ.
Sóng bước cùng anh,
Mà ngại làm sao.
Thế nhưng rồi,
Tình yêu vụt đến.
Hai đứa mình đả tạo dựng nên duyên.
Tìm Kỹ niệm_Xây lâu đài tình ái.
Trao tâm tư và gói trọn tình thương.
__________________________
 Rồi cũng một sáng kia,
Em tiển anh về miền phố núi.
Mắt bé buồn rơi lệ xót xa,
Anh xao xuyến tâm tư se thắt.
Chân bước đi nhưng lòng chẳng muốn rời.
Vì yêu Phượng_ vì xót xa nghịch cảnh,
Anh ngập ngừng, em đổ lệ tiếc thương.
Hẹn ngày nao,
Chúng mình gặp gở.
Anh sẻ đền bằng những nụ hôn.
Hoặc cho em những ngày hạnh phúc.
Của một người chồng,
Mà em vẳn hằng mong.
____________________________
 Rồi cũng một sáng kia,
Đôi chúng ta xây nhịp hòa hơi thở.
Anh đưa em đi xây mộng hải hồ.
Anh cho em bài ca ước mơ.
Và như thế…tình mình gắng bó.
Tạo chuỵện tình trong bản: “Duyên Quê”
Ngũ đi em,
Anh ru em tròn giác ngủ.
Ngũ đi anh,
Ôi giấc ngũ tuyệt vời.
Và từ đó,
Em cho anh gọi hai tiếng hiền thê.
Anh cho em  chức ba chức bố.
Anh mong rằng: đứa bé đó là trai.
Và hỏi em??? Em mong gì nhỉ,\
Em gật đầu_ e lệ_ nhìn yêu.
Anh hôn em
Ôi dáng bé mỷ miều
Đây hạnh phúc,
Đây tình yêu muôn thuở.
____________________________
 Rồi cũng một sáng kia,
Anh bước chân lên đường đi cải tạo.
Anh nhìn em,
Lệ đả tuôn trào.
Lòng se lại,
Nắm tay em nhắn nhủ.
Em ơi em đùng khóc nửa.
Để anh đi…để anh đi,
Kẻo chan chứa trong lòng.
Ra đi lòng vẩn dặn lòng,
Bước chân khấp khểnh,
Cầu mong ngày về,
Bây chừ em ở lại quê.
Xem thư kỹ niệm,
Lời thề thủy chung.
Anh đi sáu tháng,
Vỹ Long ra đời.
Bây giờ Long gọi: ba ơi!!!
Lòng em se lại nhớ lời của anh…
Đả hỏi em???
Em mong gì nhỉ!!!
Em mong rằng đứa bé đó là trai.
Chừ hỏi anh???
Anh bao giờ về nhỉ!!!
Anh trả lời mai mốt tốt anh về…
_________________________
Anh đả trở về
Sau sáu năm xa vắng.
Chừ cho em nắng ấm ban mai,
Giờ cho em tất cả tương lai.
Xây hạnh phúc,
Và ca bài:”Phúc Phượng”.
Quãng Đức Ngày 20/12/1981

XEM TIẾP BẤM VÀO BÀI ĐĂNG CỦ HƠN PHÍA DƯỚI GÓC

NGĂN CÁCH

Bước qua lối nhỏ của nhà anh,
Người đẹp dể thương lại hiền lành.
Chầm chậm thã hồn theo nhịp bước,
Buổi chiều gió thoảng nắng vàng hanh.

Tà áo tung bay thắm màu xanh,
Tiếng chim ríu rít ở trên cành.
Như đón, như chào , như mời gọi,
Say đắm hương tình quấn lấy anh.

Cong vút mắt xanh,em trộm nhìn,
Trãi  lòng mở cửa gợi niềm tin.
Phận nghèo giử lấy đâu dám nghỉ,
Ôm trọn mối sầu nín lặng thinh.

Khép kín đường tình thấy nao nao,
Người ta giàu có lại thanh cao.
Mình có gì đây!!! để luyến nhớ,
Thôi đành đơn lẻ biết làm sao !!!

Nổi nhớ chen vào bởi tiếng tiêu,
Văng vẳng đâu đây suốt buổi chiều.
Chẳng thấy em đi qua trước ngỏ,
Người buồn nổi nhớ cảnh đìu hiu.

Người xưa quay lại thấy cô liêu,
Gợi nhớ gợi thương biết bao điều.
Trách cứ làm chi thêm tội nghiệp,
Cái nghèo hệ lụy đến tình yêu!

Mộng ước trong tôi có một điều,
Sóng tình ngăn cách chỉ thầm yêu.
Gởi cả hồn yêu trong gió lộng,
Bởi cánh diều hay cánh chim điêu…
Quãng Đức
Ngày 21/2/2011

THOÁNG MÔNG LUNG

Tôi gặp em trong lần đi chiến dịch,
Sài gòn hôm nào nổi nhớ mông lung.
Bước đầu quen sơ tôi cứ ngại ngùng,
Hỏi tên nhau trong phút giây bở ngở.

Em nói ra qua nhịp đều hơi thở,
Đặng thị Qùynh Nga yêu dấu thân thương.
Hẹn gặp nhau trước cổng của sân trường,
Cùng chung bước lối về đầy vương vấn.

Chuyện tình của tôi sao mà ngớ ngẩn!
Nói bâng quơ qua những phút gặp nhau.
Mổi lần hẹn đều nhìn trước xem sau,
Cha bắt gặp đánh đòn thì khổ lắm.

Quảng trời yêu một năm đầy say đắm,
Anh ra trường theo dấu bước chinh y.
Đả thương nhau sao lại vội ra đi,
Duyên cách trở anh ơi em khổ lắm.

Một lần chia tay_ nghìn trùng xa thẳm,
Em đả lấy chồng trung úy không quân.
Chẵng tìm gặp nhau dù chỉ một lần,
Chỉ gởi thiệp tơ hồng vui báo hỷ…

Bước sang ngang đâu còn chi tri kỷ,
Mảnh tình sầu quyện chặt lấy thân anh.
Phố núi buồn thổi lạnh gió tàn canh,
Đem khắc khoải chôn sâu vào đáy mộ.

Đường tình yêu sao gặp nhiều trắc trở !!!
Chạnh nhớ về những kỹ niệm mông lung.
Ba mươi chín năm xa cách ngàn trùng,
Giờ còn lại một chút gì để nhớ !!!
Quãng Đức
Ngày 17/2/2011

NHỚ VỀ KỸ NIỆM

 Hôm nay ra ruộng Phú Cờ, 
 Gió đưa ta đến không ngờ gặp đây.
 Nhìn em má đỏ hây hây,
 Lòng anh xao xuyến, tháng ngày nhớ nhung.

 Kim Long trời đả vào đông,
 Gió heo may thổi, trong lòng ngỗn ngang.
 Dòng sông Vĩnh Định ngỡ ngàng,
 Tìm em khắp nẻo...mơ màng tương lai.

 Bây chừ là tháng mười hai,
 Cùng nhau xây dựng, lâu đài tình yêu.
 Hôn em dáng bé mỷ miều,
 Cùng nhau xây dựng, trăm điều ước mơ!!!

 Suy tư bến đợi, bến chờ,
 Con thuyền xa bến_ hửng hờ lặng trôi.
 Nhìn em lòng dạ bồi hồi,
 Mơ ngày sum họp_kết đôi duyên tình.

 Anh về trong ánh bình minh,
 Sáu năm xa cách_lòng mình xốn xang.
 Nhìn anh mà cứ ngở ngàng,
 Là mơ!!! hay thực?_ô chàng đó sao???

 Quê mình xinh đẹp biết bao,
 Bầu trời trong sáng_tự hào lắm thay...
 Kim Long_rượu đó_uống say,
 Cùng nhau đối ẩm...Những ngày nhớ thương...
 Quãng Đức
 Ngày 27/11/2010

TÌM TRONG KÝ ỨC

Em và tôi cùng màu cờ sắt áo,
Đoàn áo lam siết chặt mối tình duyên.
Tình hai ta khép kín bởi lời nguyền,
Vai thái tử yêu thương tìm nổi nhớ.

Nặng lòng nhau lúc đầu em lo sợ,
Lần đầu tiên em chấp nhận yêu anh.
Sợ tình duyên đầy vướng víu chẳng thành,
Em mong ước duyên tình đừng cách trở.

Rồi một hôm được tin đầy bở ngở,
Em lấy chồng theo chỉ định mẹ cha.
Dù đả yêu… nhưng em chẳng nói ra,
Tròn chử hiếu ơn sinh thành trông ngóng.

Ngày lấy chồng em ca bài Biển Rộng,
Sông Dài nào so sánh được Tình Em.
Ru lời ca bao chất chứa êm đềm,
Mà nuốt lấy tình đời nhiều thay đổi.

Tôi vẩn biết thương nhau đừng hờn dổi,
Để người đi tiếp nối kịp chuyến đò,
Lấy chồng rồi khỏi bịn rịn âu lo,
Xây hạnh phúc trong bến đời hiễn hiện.

Đả xa rồi những ngày xưa lưu luyến,
Dưới mái chùa ngồi tâm sự cùng nhau.
Vái lạy ơn trên ban phép nhiệm mầu,
Cho đôi trẻ được hòa chung nhịp sống.

Giờ ngồi đây chỉ là mơ với mộng,
Tiếp nổi quảng đời cùng vợ và con.
Hiện hửu trong tôi giờ chỉ có còn !
Trong kỹ niệm của một thời son trẻ…
Quãng Đức ngày 2/18/2011
Khi lấy chồng em ca tặng bản: “Tình em biển rộng song dài.”
 Là lần nói tiếng yêu cuối cùng                     

HOA CHÙM GỞI

 Có một loài hoa mang tên chùm gởi, 
 Khép kín đời cô độc giửa rừng sâu,
 Sống quạnh hiu mang nặng nổi u sầu,
 Thân èo uột bám vào cây để sống.

 Đời của em nào dám mơ với mộng,
 Sống trong rừng e ấp, nghỉ mông lung.
 Bước đường yêu em cũng ngại ngùng,
 Trong lẻ sống không làm theo định hướng.

 Sâu thẳm trong lòng ngày dêm mơ tưởng,
 Ánh sáng chan hòa dịu bớt lòng em,
 Sưởi ấm đơn côi giấc ngủ êm đềm,
 Cho thanh thản tấm thân gầy guộc nhỏ.

 Đời ăn theo tháng năm dài vò vỏ,
 Đứng lặng giửa trời kiếp phận nhỏ nhoi.
 Mưa gió bay về thân xác tả tơi,
 Em quyện lấy tấm thân đầy khổ ải.

 Ai thương đời em xin đừng có ngại,
 Kiếp sống thẩn thờ theo gió theo mây.
 Nổi buồn lâng lâng phiêu bạt tháng ngày,
 Xin người hiểu tấm thân hoa chùm gởi.

(Một Cảnh đời khác)
                       
         PHẬN MỒ CÔI

 Cuộc đời mồ côi mang nhiều đau khổ,
 Không gia đình, mất cha mẹ, anh em.
 Tháng ngày đong đưa giấc ngủ bên thềm,
 Em chấp nhận làm con nuôi người khác.

 Kiếp sống nổi trôi dòng đời đen bạc,
 Thân nương nhờ sầu khổ lắm ai ơi.
 Tuổi đời tăng lên lòng dạ rối bời,
 Trong tình yêu em thường hay ái ngại.

 Khổ đời em hiện thân làm con gái,
 Mang bên mình mười hai bến đục trong.
 Biết  đắn đo nhưng cứ để trong lòng,
 Duyên phận hẩm hiu trong nhờ đục chịu.

 Em vẩn mơ chút tình hồng nhỏ xíu,
 Sống cuộc đời thanh thản với chồng con.
 Không muộn phiền, không rủ rượi héo hon,
 Em giử đạo: phận tam tòng tứ đức.

 Bởi đời em đả gánh nhiều khổ cực,
 Giửa giòng đời phiêu bạt mông lung.
 Ai thương dùm em trong cảnh khốn cùng,
 Bởi thân em như loài hoa chùm gởi…
Quãng Đức
Ngày 20/10/2010
BẤM VÀO BÀI ĐĂNG CŨ HƠN PHÍA GÓC DƯỚI ĐỂ XEM TIẾP

THƠ: THỜI ÁO TRẮNG

 Ngàn giả biệt dâng đầy đêm độc thoại,
 Gặp gở nhiều đành tan tác sao em,
 Uất hận tình đầu xung khắt bóng đêm,
 Yêu áo trắng đả một lần dang dở,
 Em hảy giử đừng cho lòng bở ngở,
 Ngại ngùng gì trong những buổi ban sơ.
 Vương vấn mải cho tình không phai nhạt,
 o ảnh nầy biết giử được hay không!!!
 Ngàn tiếng khóc khi cuộc tình tan vở,
 Phụ phàng chi cho rủ rượi môi mềm,
 Hững hờ chi để khô héo con tim,
 Uống kỷ niệm cho những lần đau khổ,
 Cánh nhạn bay vô định bốn phương trời.

  QuãngĐức

Ngày 20/12/1970

TAN VỞ


Chuyện tình ngoai đạo khổ lắm thay,
 Cớ sao gieo rắt nổi bi ai.
 Cũng vì tập quán phong tục Việt,
 Chia rẻ uyên ương, xa cách tháng ngày.
 Xin chúa hiển linh_ xin thương tiếc!!!
 Ban phép lành... ngự xuống trần gian.
 Cho thế nhân khỏi cơ cực lầm than,
 Và tình yêu được vẹn toàn bên chân chúa...
  QuãngĐức
Ngày 15/12/2010

GIẬN NHAU

Cuộc đời là chuổi niềm đau,
Giận nhau nhiều lắm_thương nhau suốt đời…
Đừng nên than vản em ơi!!!
Xây cho duyên đẹp để đời thêm hương.
Suy tư bao nổi chán chường,
Vươn mang khổ lụy thêm đường tái tê.
Đả là duyên phận phu thê,
 Mưu cầu Hạnh Phúc đê mê cỏi lòng.
Tương lai đang đón chờ mong,
Cùng xây mộng đẹp thỏa lòng ước mơ
Quãng Đức Ngày 12/11/2010

TRÓT YÊU


Bước đường yêu  con nhận nhiều đau khổ,
Nhưng trong lòng cứ mang nặng vấn vương.
Xin chúa ban ơn rủ xót lòng thương,
Cho con trẻ dạt dào trong lẻ sống,
Đả trót yêu con mang đầy mơ mộng.
Dáng một người hiện hửu giửa tim con,
Ngày tháng phôi pha nhung nhớ mỏi mòn,
Bên chân chúa_con nguyện lòng thanh thản!!!
QĐ 12/2011 

TAN VỞ

Không gì buồn khi giả biệt tình yêu,
In hình em với hàng vạn buổi chiều.
Mà tưỡng nhớ một mối tình đả mất,
Anh đau khổ khi nhìn em quay mặt,
Nép vào lòng của kẻ chẳng muốn yêu.
Hạnh phúc nhỉ !!! em ơi _vui lên nhé!!!
Quãng Đức 

Ngày20/11/1974 
THE END  

LỞ CHUYẾN ĐÒ

DÒNG ĐỜI

BẤM VÀO BÀI ĐĂNG CŨ HƠN PHÍA GÓC DƯỚI ĐỂ XEM TIẾP