Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

MỐI TÌNH CÂM

Anh đả yêu em kể từ dạo ấy,
Để trong lòng anh chẳng dám nói ra.
Sợ em buồn phiền trách giận người ta,
Tình áo trắng ươm đầy lòng ái ngại.

Anh ra đi không bao giờ trở lại,
Dấu ấn cuộc đời soi bóng đêm đen.
Mưa bay bay trăng đả khuất sau rèm,
Tình cũng chết theo quảng đời lịm tắt.

Nguyệt thẩn thờ nhìn bóng hình đả khuất,
Tình học trò thoáng chốc vụt bay xa.
Đả yêu nhau sao lại chẳng nói ra,
Anh khờ khạo còn em đầy e thẹn…

Dòng đời trôi như con thuyền xa bến,
Lặng lẻ buồn theo con sóng lao xao.
Anh và em không nói được câu nào,
Lòng quặn thắt sóng đời chia đôi ngả.

Em theo chồng về chân trời xa lạ,
Anh hải hồ theo dấu bước chinh y.
Thà đừng yêu nhau mình làm tri kỷ,
Để bây giờ khỏi đếm bước thời gian.

Mối tình xưa xin chuyển gió mây ngàn,
Thời áo trắng chẵng còn vương vấn nửa.
Đêm đêm buồn nhìn ánh trăng xuyên cửa,
Nguyệt bây giờ còn sống mải trong ta…
Quãng Đức
Ngày 20/12/2010
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét