Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

HOA CHÙM GỞI

 Có một loài hoa mang tên chùm gởi, 
 Khép kín đời cô độc giửa rừng sâu,
 Sống quạnh hiu mang nặng nổi u sầu,
 Thân èo uột bám vào cây để sống.

 Đời của em nào dám mơ với mộng,
 Sống trong rừng e ấp, nghỉ mông lung.
 Bước đường yêu em cũng ngại ngùng,
 Trong lẻ sống không làm theo định hướng.

 Sâu thẳm trong lòng ngày dêm mơ tưởng,
 Ánh sáng chan hòa dịu bớt lòng em,
 Sưởi ấm đơn côi giấc ngủ êm đềm,
 Cho thanh thản tấm thân gầy guộc nhỏ.

 Đời ăn theo tháng năm dài vò vỏ,
 Đứng lặng giửa trời kiếp phận nhỏ nhoi.
 Mưa gió bay về thân xác tả tơi,
 Em quyện lấy tấm thân đầy khổ ải.

 Ai thương đời em xin đừng có ngại,
 Kiếp sống thẩn thờ theo gió theo mây.
 Nổi buồn lâng lâng phiêu bạt tháng ngày,
 Xin người hiểu tấm thân hoa chùm gởi.

(Một Cảnh đời khác)
                       
         PHẬN MỒ CÔI

 Cuộc đời mồ côi mang nhiều đau khổ,
 Không gia đình, mất cha mẹ, anh em.
 Tháng ngày đong đưa giấc ngủ bên thềm,
 Em chấp nhận làm con nuôi người khác.

 Kiếp sống nổi trôi dòng đời đen bạc,
 Thân nương nhờ sầu khổ lắm ai ơi.
 Tuổi đời tăng lên lòng dạ rối bời,
 Trong tình yêu em thường hay ái ngại.

 Khổ đời em hiện thân làm con gái,
 Mang bên mình mười hai bến đục trong.
 Biết  đắn đo nhưng cứ để trong lòng,
 Duyên phận hẩm hiu trong nhờ đục chịu.

 Em vẩn mơ chút tình hồng nhỏ xíu,
 Sống cuộc đời thanh thản với chồng con.
 Không muộn phiền, không rủ rượi héo hon,
 Em giử đạo: phận tam tòng tứ đức.

 Bởi đời em đả gánh nhiều khổ cực,
 Giửa giòng đời phiêu bạt mông lung.
 Ai thương dùm em trong cảnh khốn cùng,
 Bởi thân em như loài hoa chùm gởi…
Quãng Đức
Ngày 20/10/2010
BẤM VÀO BÀI ĐĂNG CŨ HƠN PHÍA GÓC DƯỚI ĐỂ XEM TIẾP

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét