Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

THƯƠNG VỀ DĨ VẢNG

Quê hương tôi có dòng sông vĩnh Định, 
Nước chảy xuôi dòng gợn sóng lăn tăn.
Thời vụ bây giờ đang ở mùa chăm,
Em nhẹ bước qua cầu đầy e lệ.

Đi bên anh giọng em cười nhỏ nhẹ,
Kễ chuyện chúng mình… bao cảnh long đong!!!
Khổ lắm em ơi hảy để trong lòng,
Mang cuộc sống đong đầy trong hờn tủi.

Giải nắng dầm mưa thân hình đen đủi,
Xây chuyện tình nơi quê mẹ thân yêu.
Cố gắng vươn lên suy nghỉ bao điều,
Cho cuộc sống tiến đều theo nhịp bước.

Nghỉ về tương lai nào ai biết được,
Anh ra đi em ở lại một mình.
Sáu tháng sau em trở dạ chuyển sinh,
Em hờn tủi nghỉ thân mình bạc phước.

Dòng đời lênh đênh tháng năm xuôi ngược,
Quảng gánh thân cò lặn lội nuôi con.
Mang nổi cô đơn thân xác mỏi mòn,
Lòng chinh phụ ngóng chồng đang thổn thức.

Em bỏ xứ ra đi về Bình Đức,
Mong cuộc đời sẻ lấp được khó khăn.
Mỏi ngóng chồng không biết mấy mùa trăng,
Em cứ đợi tin anh em vẩn đợi.

Sáu năm sau nghe tin đầy phấn khởi,
Anh đả về trong nổi nhớ chờ mong.
Phút vấn vương xao xuyến ở trong lòng,
Em sung sướng đong đầy theo giọt lệ.

Gia đình mình đả qua thời dâu bể,
Mải bây giờ mới nắm bắt thời gian.
Gắng vun xây gian khổ vẩn không màn,
Cho tươi đẹp lòng tràn đầy mơ mộng.

Đời chúng mình như con tàu rẻ sóng,
Vượt đại dương đi xây mộng hải hồ.
Cuộc sống bây giờ chẳng phải âu lo,
Xây hạnh phúc nơi phương trời xa lạ.

Đời vui tươi chẵng phải còn vất vả,
Giờ chỉ là nổi nhớ với niềm thương.
Bởi trong lòng còn nặng nợ cố hương,
Xin gửi lại vần thơ về quê mẹ…
Quãng Đức
Ngày12/10/2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét