Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

NGĂN CÁCH

Bước qua lối nhỏ của nhà anh,
Người đẹp dể thương lại hiền lành.
Chầm chậm thã hồn theo nhịp bước,
Buổi chiều gió thoảng nắng vàng hanh.

Tà áo tung bay thắm màu xanh,
Tiếng chim ríu rít ở trên cành.
Như đón, như chào , như mời gọi,
Say đắm hương tình quấn lấy anh.

Cong vút mắt xanh,em trộm nhìn,
Trãi  lòng mở cửa gợi niềm tin.
Phận nghèo giử lấy đâu dám nghỉ,
Ôm trọn mối sầu nín lặng thinh.

Khép kín đường tình thấy nao nao,
Người ta giàu có lại thanh cao.
Mình có gì đây!!! để luyến nhớ,
Thôi đành đơn lẻ biết làm sao !!!

Nổi nhớ chen vào bởi tiếng tiêu,
Văng vẳng đâu đây suốt buổi chiều.
Chẳng thấy em đi qua trước ngỏ,
Người buồn nổi nhớ cảnh đìu hiu.

Người xưa quay lại thấy cô liêu,
Gợi nhớ gợi thương biết bao điều.
Trách cứ làm chi thêm tội nghiệp,
Cái nghèo hệ lụy đến tình yêu!

Mộng ước trong tôi có một điều,
Sóng tình ngăn cách chỉ thầm yêu.
Gởi cả hồn yêu trong gió lộng,
Bởi cánh diều hay cánh chim điêu…
Quãng Đức
Ngày 21/2/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét