Thứ Tư, 9 tháng 2, 2011

HOA MẮC CỞ 6

Có một người con gái,
Mà tôi vừa mới quen.
Lòng thường hay ái ngại,
Khép nép đứng bên rèm.
Mông lung suy nghỉ mải,
Cho buồn khổ sầu thêm.
Với nổi lòng tê tái,
Dâng cao ngút ngàn lên…


Em thẹn thùng mắt cở,
Màu sắc tím hoàng hôn.
Gọi tên em bở ngở,
Dáng trinh nử bồn chồn.
Em vừa lo vừa sợ,
Sẻ có những tiếng đồn.
Với dáng nử cô thôn,
Thề nguyền người viển xứ…

Sao em còn tư lự,
Bỏ qua điều sáo ngử….
Hảy giử vững niềm tin,
Lòng son sắt vững bền.
Kẻo chịu nhiều thua thiệt.
Em ơi em có biết !!!
Yêu thương mang nặng nợ,
Hạnh phúc đến bất ngờ…

Đừng như hoa mắc cở,
Mang nổi nhớ niềm thương.
Sống lây lất bên đường,
 Khoe hương màu sắt tím.
E lệ và khép kín,
Vô tình chạm khẻ thôi,
Rồi trách cứ bồi hồi,
Sao anh không tìm đến…

Chuyện tình đầy hứa hẹn,
Để đêm ngày nhớ thương.
Sống lưu lạc tha phương,
Mơ về người con gái,
Hẹn ngày nao trở lại.
Bên xóm nhỏ ven đường,
Để nói lời yêu thương,
Và tặng Hoa Trinh Nử….
Quãng Đức
Ngày 9/2/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét