Thứ Năm, 10 tháng 2, 2011

HOA MẮC CỞ 5





Tôi đến thăm em một buổi chiều,
Bờ đê vắng lạnh cảnh đìu hiu.
Bước chân lảng tử vờn theo gió,
Cây cỏ ven đường khép nép xiêu.

Đóa hoa xinh thắm dáng mỹ miều,
Sắt tím hương buồn dáng cô liêu.
Mắc cở nhìn anh đầy e thẹn,
Tươi thắm xuân thì…khởi sắc yêu !

Ta hỏi lòng ta, hỏi một mình,
Hương đồng gió nội có hoa xinh.
Nhè nhẹ bàn tay anh chạm khẻ,
Nũng nịu quay đi khép nép nhìn.

So sánh loài hoa cùng với em,
Tình yêu rạo rực rủ môi mềm.
Yêu mà mắc cở thường hay tránh,
Lo sợ đủ điều để khổ thêm…

Ta dặn lòng ta hảy mở lời,
Với người con gái của tôi ơi.
Đả yêu nhau đừng nên lo sợ,
Rào trước đón sau khổ cả đời…

Chiều buồn cô độc một mình tôi,
Đứng ngắm nhìn hoa dạ bồi hồi.
Suy nghỉ miên man loài hoa dại,
Một cảnh hai đời… kiếp nổi trôi.

Chuyện tình hai đứa ở hai nơi,
Cớ sao e ngại chẳng mở lời.
Đừng tưỡng mình như hoa mắc cở,
Làm dáng cúi đầu… Trinh Nử ơi !!!
Quãng Đức
Ngày 9/2/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét