Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

CHUYỆN TÌNH ĐẢ QUA

Tôi gặp em chiều thu nơi bệnh viện,
Được gọi Bình Dân thành phố Pleiku.
Xứ thần tiên nắng ấm với sương mù,
Em mắc cở cúi đầu đầy e lệ.

Tình chớm nở gọi tên em khe khẻ,
Lệ của anh Lệ yêu dấu thân thương.
Mình gặp nhau sau những buổi tan trường,
Cùng sóng bước khung trời đầy thơ mộng.

Dìu nhau đi giửa trời cao gió lộng,
Buổi hẹn hò lưu luyến quá đi thôi.
Say đắm bên nhau giây phút bồi hồi,
Ôi sung sướng mối tình đầy tuyệt đẹp…

Thu năm sau anh lên đường về phép,
Bỏ lại mối tình quay mặt ra đi.
Chẳng chút vấn vương_chia cách biệt ly,
Anh hỏi vợ…lòng em đầy uất nghẹn.

Mối tình của em!!! anh đành lổi hẹn,
Em thẩn thờ theo dấu bước chân chim.
Cố quên anh em vẫn muốn đi tìm,
Duyên cách trở em ơi đừng buồn nữa.

Mối tình giờ đây chẵng còn điễm tựa,
Đả chia tay cách biệt với sông hồ.
Cuộc sống bây giờ ảo ảnh hư vô,
Đem kỹ niệm chôn theo vào dỉ vảng…

Mối tình xưa trải qua bao năm tháng,
Em lập gia đinh đả có ba con.
Cuộc sống bây giờ như mảnh trời son,
Hạnh phúc tuyệt vời, không còn tư lự…

Anh cùng vợ về thăm miền quá khứ,
Thành phố buồn mang nổi nhớ liên miên.
Một chiều mùa đông của tháng Noel,
Thu xưa ra đi…Bây giờ đông đến…


Giờ đây hai ta mổi người, mổi bến,
Em có chồng_ anh lấy vợ thân thương.
Gặp nhau chi để mang nặng vấn vương,
Anh e ngại…còn em thì bở ngở..,

Vợ của anh nhìn mối tình cách trở,
Đả than trách rằng cũng tại vì em!!!
Gây rẻ duyên tình ngăn cách đôi bên,
Em thấy ngại trong lòng em thấy ngại…

Tình phôi pha không bao giờ trỡ lại,
Đừng nghĩ nhiều để đánh mất niềm vui.
Phút vấn vương trong giây phút bồi hồi,
Không yêu thương vẫn còn là tình bạn…
Quãng Đức
Ngày 12/12/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét