Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011

PHƯỢNG HỒNG

Tuổi học trò tôi thường hay mơ mộng,
Thoáng ngẩn ngơ bắt gặp ánh trăng thề.
 
Nguyệt lung linh tỏa sáng nẻo đường quê.
Thương thương quá nhưng không mở lời được.

Từ giã thư sinh tháng năm xuôi ngược,
Đêm đêm về nhìn bóng dáng hằng
Nga.
Xen lẩn hương
Quỳnh thơm ngát đậm đà,
Hoa thay đổi khi tôi về phố núi…

Xa thật rồi…một mình tôi thui thủi,
Để đêm về lòng trống vắng mông lung.
Hỏi sao!
Kim Anh khờ khạo vô cùng,
Em lấy chồng sao vẩn còn bịn rịn…

Mối tình giờ đây u buồn tắt lịm,
 
Mỹ Nử héo buồn chết lịm đời em. 
Lệ vẩn đong đưa, rủ rượi môi mềm,
Anh vẩn ngắm sao
Kim đầy bất Hạnh!!!

Tạm biệt từ đây… cố tình xa lánh,
Về quê xưa tìm kỹ niệm học trò.
Thoáng từ xa nhìn cánh
Phượng đong đưa,
Dù trời mưa…dáng Phượng hồng e ấp.

Tôi tìm em … giả vờ như bắt gặp,
Nhặt cành hoa tôi lại thấy nao nao.
Lửa lòng yêu khơi dậy tự thuở nào,
Tình hoa bướm dệt thành bao nhung nhớ…

Sao ngày xưa mình dại tình mắc cở,
Lo học hành chẳng suy nghỉ điều chi!
Phượng ửng hồng khoe dáng, lại nhu mì,
Tiếng ve kêu gọi hè…sao chẳng muốn.


Nhưng giờ đây vẫn hảy còn chưa muộn,
Đem về nhà cành hoa Phượng thanh cao.
Dáng đẹp, dể thương, hiền dịu, ngọt ngào,
Xây hạnh phúc suốt đời không thay đổi.

Đời vô thường bao thăng trầm biến đổi,
Nhưng hai ta vẩn cố gắng đắp xây.
Dù bôn ba xuôi ngược khắp đó đây,
Thanh thản lòng đồng ca bài: “Phúc _Phượng."
Quãng Đức
Ngày 31/3/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét