Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2011

HUYỀN THOẠI TÌNH YÊU

 Huyền thoại tình yêu đả qua đi,
 Ngày xưa vương vấn chẵng được gì.
 Một mảnh trời buồn khi gặp gở,
 Mối tình huyền diệu được khắc ghi.

 Em có nhớ không một buổi chiều,
 Mùa hè, phượng vỉ tiếng ve kêu.
 Em cất tiếng ca sao nảo ruột,
 Thành Phố Buồn…gợi nhớ niềm yêu.

 Em đả chia tay… về phố xưa,
 Học sinh bịn rịn buổi tiển đưa.
 Cả lớp nhìn em đầy luyến nhớ,
 Nổi niềm rưng rức nói sao vừa.

 Rồi một ngày kia tôi đến thăm,
 Nhuốm bệnh liên miên em phải nằm.
 Mỹ Nử sầu vương niềm khắc khoải,
 Thân gầy vàng vỏ… ngó xa xăm…

 Suy nghỉ mông lung…nghỉ ngợi gì!
 Cành vàng lá ngọc chẵng được chi.
 Hảy cố vươn lên trong khốn khổ,
 Đừng để cỏi lòng: thảm, sầu, bi…

 Một chiều cuối thu nhận được tin,
 Em ra đi lặng lẻ, im lìm.
 Để lại trần gian… bao người nhớ!
 Ngơ ngẩn lòng… lạnh thấu vào tim.

 Chôn chặt tình em xuống huyệt sâu,
 Nao nao nhung nhớ buổi ban đầu.
 Em hảy mang theo về đáy mộ,
 Để khỏi u buồn giửa đêm thâu.

 Ngồi buồn nhớ lại chuyện xa xưa,
 Một mảnh tình riêng chẳng thiếu thừa.
 Ru mải chuỵện tình theo dĩ vãng,
 Gợn sóng trong lòng mải đong đưa…

Quãng Đức

Ngày 17/3/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét