Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2011

KIẾP NGHÈO

Ở Bình Ba anh làm trâu kéo,
Em cầm cày lẻo đẻo theo sau.
Bởi vì trót lở thương nhau,
Dù cho khổ cực, đớn đau chẵng màn.

Chăm thời vụ lo toan kinh tế,
Quyết hoàn thành chẳng kể nắng mưa.
Năm dài, sáng sáng, trưa trưa.
Chăm lo rẩy ruộng, suy tư não nùng.

Nhà mình nghèo lung tung thiếu thốn,
Trăm điều lo nguy khốn gian nan.
Vào rừng xẻ gổ kiếm ăn,
Làm thêm nghề phụ lo toan mọi điều.

Em ở nhà sáng chiều phụ trợ,
Chăm rẩy nương, đi chợ, nuôi con.
Dù cho thân xác mỏi mòn,
Hai ta hạnh phúc sáng tròn như trăng.

Có nhiều lúc băn khoăn tính toán,
Rẫy đậu xanh: rầy bám quá trời.
Không tiền mua thuốc em ơi,
Đêm đêm khấn vái lạy trời mưa to.

Bước đường cùng rủi ro được phước,
Đấng non cao tính trước cả rồi.
Đêm ấy mưa gió tả tơi,
Sáng chạy vô rẫy… ôi thôi là mừng.

Rầy biến mất ngập ngừng vui sướng,
Phận nhà nghèo được hưởng lộc ân.
Vợ chồng làm lụng chuyên cần,
Nhưng mà vẩn thiếu…gia bần khổ thay.

Tìm kế khác đêm ngày suy tính,
Muốn có tiền hoạch định bán buôn.
Ngẩm suy, nghỉ lại thấy buồn,
Tiền đâu làm vốn! cùng đường khó khăn.

Những ngày rảnh ra năn nỉ bạn,
Ráp xe thồ đem bán kiếm tiền.
Đồng vốn bán được gởi liền,
Còn dư chút đỉnh ưu tiên đem về.

Tháng năm dài mải mê tính toán,
Vợ bôn ba buôn bán ngược xuôi.
Sài Gòn, Tân Định tới lui,
Long Khánh , Cầu Muối… ôi thôi nảo nề.

Cái gì rẻ mua về để bán,
Miễn có lời cứ ráng đem về.
Áo quần, sành sứ ê hề,
Sáng thì vợ bán, chiều về chồng buôn.

Nhưng cái khổ cứ luôn theo mãi,
Phút cùng đường vợ lại đổi nghề.
Áo quần đem bán ngoài quê,
Một chuyến thấy lổ ê chề thở than.

Buôn mực khô Phan Rang, Phan Rí,
Ba chị em vài ký xâm mình.
Nhưng rồi câm nín lặng thinh,
Bị chúng lấy hết …ôh! mình trắng tay.

Thôi giả biệt từ đây nội trợ,
Hai vợ chồng chẳng sợ, chẳng than.
Ngày ngày ruộng rẩy chăm làm.
Khi thì xẻ gổ chẳng màn, chẳng lo.

Cứ như thế trời cho đủ sống,
Hai vợ chồng làm lụng qua ngày.
Xây niềm Hạnh Phúc từ đây,
Cùng đàn con trẻ tháng ngày mừng vui…
Quãng Đức
Ngày 27/3/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét