Thứ Tư, 9 tháng 3, 2011

HAI ĐẦU NỔI NHỚ

Cùng chung tổ ấm mà ra,

Có hai đứa trẻ một nhà với nhau.

Gẩm đời cơ sự đớn đau,

Cheo neo trống vắng, vàng thau đổi hoài.

Người buổi tối, kẻ sớm mai,

Gà cùng một mẹ miệt mài lìa xa.

Đi học Cổ Lủy Hải Ba,

Thằng lớn ở lại người bà con quen.

Đứa nhỏ ơn nghỉa đáp đền,

Ở cùng cha mẹ đêm đêm ngóng chờ.

Thế rồi cũng chuyện tình cờ,

Cùng vào Đà Nẵng bến bờ yêu thương.

Trời cao chẵng chút xót thương,

Nhỏ giờ lại phải tìm đường làm ăn.

Sống nhờ nhà của anh Quân,

Ngày, đêm, sớm, tối chăm phần sửa xe.

Bây giờ đứa lớn im re,

Ngày lo đi học, tối về nhởn nhơ.

Cuộc đời lắm chuyện tình cờ,

Thằng lớn đến tuổi đang chờ đầu quân.

Xa nhau không biết bao lần,

Người về phố núi, kẻ gần mẹ cha.

Thế rồi mười sáu tháng ba,

Anh em họp mặt tại nhà bà con.

Nha Trang trăn trở mỏi mòn,

Thằng lớn lại bảo… mình còn đường đi.

Sài Gòn thẳng tiến tức thì,

Nhỏ lên tàu trước hàng mi lệ đầy.

Thằng lớn ở lại ngất ngây,

Nhưng vì nhiệm vụ tháng ngày đợi trông.

Đảo điên thế sự xoay vòng,

Cuối cùng gặp lại phập phồng âu lo.

Anh em cùng xuống Cần Thơ,

Thằng lớn trở lại để chờ lảnh lương.

Thế rồi hai đứa hai đường,

Tháng tư chia cách hai phương rối bời.

Cuối cùng lớn cũng tới nơi,

Nhỏ ở Cây khế chơi vơi ngóng chờ.

Bây giờ thuyền đả cặp bờ,

Anh em sum họp ngẩn ngơ trong lòng.

Tìm về quê củ cho xong,

Kẻo để cha mẹ ngóng trông từng ngày.

Cuộc đời lúc tỉnh khi say,

Anh em: Lớn, Nhỏ gió mây đôi đường.

Nhỏ ở Đà nẳng thân thương,

Lớn về quê mẹ tìm đường hồi tôn.

Ô hay thiếu vắng trăng tròn,

Lớn được mời mọc_ Ba Lòng núi cao.

Nhỏ giờ cũng thấy nao nao,

Về quê tìm mẹ lao đao sống thừa.

Ngày ngày, sáng sáng, trưa trưa,

Hai đầu nổi nhớ… song thưa đứng nhìn.

Tháng năm chuyển tiếp im lìm,

Sáu năm cải tạo nay tin được về.

Dặm dài… mỏi gối…về quê…

Diên Sanh đứng đợi bến xe lam chiều.

Quê Hương nổi nhớ niềm yêu,

Ơn cha, Nghĩa mẹ trăm điều lo toan.

Gặp cha nước mắt hai hàng,

Mừng mừng, tủi tủi, ngở ngàng, thảm thương.

Em con vĩnh biệt cỏi dương,

Tạ từ nhân thế, tìm đường lìa xa.

Một đời lận đận bôn ba,

Giờ đây tóc bạc lệ nhòa tóc đen.

Tre già măng phải mọc lên,

Nhưng định luật ấy đả quên mất rồi.

Đớn đau cho phận cút côi,

Em về phương đó, anh ngồi nơi đây.

Dọc đường quê củ mới hay,

Hai bên ngập nước như lay dòng đời.

Bà con vớt lúa tả tơi,

Người buồn cảnh cũng chơi vơi nảo nề.

Lặng nhìn cảnh khổ của quê,

Lòng tôi lịm tắt, đê mê, nảo nùng.

Mẹ tôi nước mắt lưng tròng,

Thương đời, thương cảnh, thương chồng, thương con.

Tuổi già chồng chất héo hon,

Bao nhiêu lệ đắng đang còn rưng rưng,

Mảnh đời nghiệt ngả không ngừng,

Hai đầu nổi nhớ biết chừng nào nguôi.

Lặng nhìn nấm mộ bồi hồi,

Bóng đêm lịm tắt xẻ đôi ân tình…

Quảng Đức

Ngày 9/3/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét