Thứ Ba, 25 tháng 1, 2011

HOA MẮC CỞ CUỐI

 Tháng năm dài xa quê nay trở lại,
 Trên con đường mòn dẩn đến bờ đê.
 Bước cô đơn trên lối nhỏ đường về,
 Chợt đứng lại thấy chùm cây Mắc Cở.

 Thuở ấy… ngày nao chúng mình gặp gở,
 Cũng nơi nầy anh đả gặp được em.
 Mối tình xưa kia dịu ngọt êm đềm,
 Ôi nhớ quá… thương thương ôi nhớ quá !!!

 Buổi chiều cuối thu mưa rơi tầm tả,
 U ẩn lòng… cánh xếp lá hoa Trinh.
 Dáng hoa xưa anh lặng lẻ đứng nhìn,
 Trong tiềm thức… hoa tình đâu hiu quạnh!!!

 Gió thổi chiều vi vu càng thấm lạnh,
 Chợt đi nhanh ghé lại quán bên đường.
 Khi biết ra đả vở mảnh trời thương,
 Em xuất giá theo chồng về xứ lạ…

 Nửa mảnh hồn trôi theo dòng nghiệt ngã,
 Em lấy chồng quên tình nghỉa thủy chung.
 Sắc tím hoa xưa lâm cảnh khốn cùng,
 Quên nguyện ước lời xưa em nhắc nhở.

 Màu tím chung tình em ơi có nhớ,
 Sao bây giờ ngoảnh mặt vội lìa xa.
 Dù lấy chồng em vẩn cứ nói ra,
 Tròn mộng ước tòng phu đừng bịn rịn.

 Mảnh tình kia giờ đây đem chôn kín,
 Như loài hoa sắt tím cũng tàn theo.
 Còn gì buồn khi trống vắng cheo neo,
 Ru mối tình đi sâu vào dĩ vảng.

 Chúc cho em đời vui tươi trong sáng,
 Hạnh phúc yêu kiều cùng với chồng con.
 Mối tình xưa giờ đây vẩn hảy còn,
 Là Mắc Cở… là không tròn mộng ước …

Quãng Đức
 Ngày 14/2/2011

THE END 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét