Thứ Hai, 24 tháng 1, 2011

BỐN MÙA

Xuân về mai nở khắp bốn phương,
Rộn rả niềm vui mọi nẻo đường.
Ta nhớ ta mong ta tư lự,
Khắc khoải đau buồn vọng cố hương.
Xuân đến xuân đi xuân lại khứ,
Ta ngoảnh ta về ta lại đi.
Kẻ ngóng người trông buồn lử thứ,
Khóc mải thương đời cảnh biệt ly.

Khóc mải thương đời cảnh biệt ly.
Nắng vàng óng ả đượm bờ mi,
Hoa nở gợi tình nơi xứ lạ,
Bốn bề chào đón kẻ ra đi,
Gió thoảng lung linh đong đưa lá,
Vi vu réo rắt gọi hồn ta
Hạ về sưởi ấm lòng lử khách,
Quên nổi cô đơn kẻ xa nhà.

Quên nổi cô đơn kẻ xa nhà.
Phương trời xa lạ chỉ mình ta.
Thu về gieo rắc hồn thương nhớ.
Lá vàng rơi rụng cuốn bay xa,
Hơi lạnh thổi dồn mang nặng nợ,
Cúc buồn khoe sắc thắm đời hoa.
Một mảnh tình riêng buồn cách trở.
Cơn sầu lắng đọng mải trong ta.

Cơn sầu lắng đọng mải trong ta.
Đông về rét lạnh thấm vào da.
Cây đứng chơ vơ trơ trụi lá,
Một mình một cỏi kiếp xa nhà.
Tuyết đổ im lìm bên khung cửa.
Ta ngồi nín lặng trống phòng không,
Đông đến làm chi thêm sầu nảo,
Ngồi buồn nghỉ ngợi chuyện mông lung…

Ngồi buồn nghỉ ngợi chuyện mông lung…
Bốn mùa Xuân, Hạ với Thu Đông.
Quanh quẩn xoay vần theo năm tháng,
Xuân hồng cảnh đẹp sắc trời trong,
Hạ nắng đơm hoa khơi lửa lòng,
Thu buồn lá rụng chẳng ai mong,,
Đông đến tuyết rơi đầy khắp lối,
Một năm tổng kết thế là xong…


Quãng Đức
BẤM VÀO BÀI ĐĂNG CŨ HƠN PHÍA GÓC DƯỚI ĐỂ XEM TIẾP 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét