Thứ Hai, 24 tháng 1, 2011

XE NGÔ ĐỒNG

                                   (Photo by Đổ Hửu Cẩm)

Cây ngô đồng (Vông đồng) thân có nhiều gai nhọn sẩm màu, lớp vỏ cây trơn nhẳn nhưng có tàng lớn tạo thành bóng mát che chở cho bà con khi đi dưới ánh nắng trong mùa hè có gió lào khắc nghiệt. Nó có trái màu xanh trông giống hình bánh xe, khi chín biến thành màu đen khô dần hóa gổ, nứt ra tạo thành âm thanh nghe rất êm tai pha lẩn tiếng ve kêu trong
mùa hè tạo thành bản tình ca hợp xướng êm dịu làm cho lòng ta cảm thấy nao nao , rộn rả, bâng khuân chân bước đi nhưng lòng chẳng muốn rời. Hoa của ngô đồng màu đỏ không có cánh hoa, hoa đực mọc thành chùm dài còn hoa cái mọc đơn độc tại các nách lá; cũng như lá của nó có hình trái tim biểu tượng của tình yêu muôn thuở đả làm nức lòng bao khách tha nhân:

Cây ngô đồng anh trồng giửa chợ,
Thiếp gặp chàng như duyên nợ ba sinh.
Mặc dù gai mọc quanh mình,
Thiếp đây vẩn giử trung trinh suốt đời.

Khi tôi sinh ra và lớn lên quê tôi thường gọi là cây ngô đồng bởi thế trở thành thói quen đối với tôi, ngoài ra có nhiều nơi nhầm lẩn như thế do đó có nhiều sự tranh cải không ngừng cho sự nhầm lẩn nầy. Qua sự tìm hiểu nó được gọi là cây vông đồng mà đặc tính như tôi đả diển tả ở trên. (còn cây ngô đồng các nơi nó có hai loại: một loại thân và cành xám lục, thân không có gai hoa màu vàng; loại khác thân cây màu xám hơi trắng, thân không có gai hoa màu tím lạt, loại cây nầy có ở Huế).

Nói đến cây Ngô đồng nó mang trong tôi bao kỹ niệm chan chứa dâng đầy ngút ngàn trong tâm khảm lòng lâng lâng bồi hồi nhớ lại quảng đời thơ ấu khi còn ở nơi quê nhà. Tôi còn nhớ làng tôi các cây Ngô đồng được trồng nhiều ở các nơi như ngoài chợ củ giáp ranh Đơn Quế nơi nhà ông Cáo phía bên hông và trước mặt có rất nhiều, trước mặt họ Lê có ba cây, bên quán thợ mộc của ông Xảo có một cây còn lại ở nơi chợ dọc theo hương lộ một có rất nhiều và chạy dài xuống quán ông Bệt.

Sở dĩ tôi nhớ rỏ như vậy vì tôi luôn luôn bám chặt chúng trong mùa hè, đó là niềm vui ngây ngất mà tôi không bao giờ quên được; cũng như đây là ước mơ bé nhỏ của tôi khi lớn lên mình sẻ có chiếc xe để rong chơi cuối trời quên lảng và bay xa đến tận cùng đât nước để ngắm tất cả những cảnh đẹp của quê hương.

Chiếc xe bé nhỏ của tôi được tạo bằng trái cây ngô đồng, để tạo thành sản phẩm sau khi quan sát trái ngô đồng vỏ biến thành màu đen pha lẩn màu xanh; đây là thời kỳ trái chuẩn bị già, đi tìm và chọn các trái có đường kính tương đối bằng nhau khoảng 10 hay 12 trái. Kết hợp dùng một miếng ván với 2 hay 3 thanh gổ dùng để làm trục của xe, liên kết chúng với nhau bằng các cây đinh và các trục được lòi ra ngoài bằng khối ống hình tròn to hơn ngón tay cái để gắn các trái ngô đồng. Khi gắn nhớ khoan lổ của bánh xe, động tác này rất dể làm vì phần giửa của trái ngô đồng rất mềm chỉ cần xoáy giửa tâm của nó là ta có thể gắn vào trục tùy theo kích cở to nhỏ của trục; sau khi gắn bánh vào phía ngoài ta đóng một cây đinh để cho bánh xe khỏi tuột ra, phía trước xe khoan lổ và cột sợi dây dùng để kéo như vậy là đả hoàn tất một chiếc xe.

Mặc dù chiếc xe tuy đơn sơ nhưng rất bền chặc tuy không sắc sảo, đẹp đẻ và tân tiến như các xe làm thời bấy giờ; nhưng trong tôi có một niềm kiêu hảnh của tuổi thơ vì đả tự tạo cho mình một phưong tiện để rong chơi cùng bạn bè bằng chính bàn tay và khối óc của tuổi ngây thơ. Đó là điều mà tôi không bao giờ quên được luôn luôn hằng sâu trong tâm khảm một niềm tự hào của trẻ thơ miền thôn dả.

Bây giờ tuổi thơ đả đi qua, bay đi và bay đi mải ngày tháng cứ trôi qua theo chu kỳ xuân, hạ, thu, đông ngày hôm qua vĩnh viển không bao giờ trở lại, và ngày hôm nay sẻ đi vào quá khứ có chăng chỉ còn đọng lại những dư âm trong ký ức thoang thoảng hiện về để hoài niệm một khung trời củ.

Dù cho xa thẳm chân trời,
Quê hương hai tiếng đời đời không quên.
Nơi đó mình đả lớn lên,
Cho ta vị ngọt, thần tiên trên đời.
Đêm về nghe tiếng à ơi,
Lời ru của mẹ, rạng ngời trong tim.
Bờ rau, ruộng lúa, cánh chim,
Con diều bay bổng đi tìm hòang hôn.
Đàn trâu ăn cỏ trên cồn,
Bao nhiêu ký ức đả dồn về đây.
Rưng rưng nước mắt cay cay,
Chanh lòng, khắc khỏai, đắng cay, bạc đầu…
Nhớ nhung chẳng được gì đâu,
Thôi đành hẹn lại ngày nao!!!con về…
Thương người cách biệt sơn khê,
Lòng đầy tư lự, nhớ về cố hương…


Quãng Đức 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét