Thứ Ba, 1 tháng 2, 2011

BÙI NGÙI NHỚ MẸ


Xa quê hương khi còn mười hai tuổi,
Bước phong trần phiêu lảng khắp đó đây.
Tuổi thơ sinh rộn rã khắp tháng ngày,
Vì cuộc sống thân trai đành lưu lạc.

Bao tháng năm… bao thăng trầm đổi khác,
Thõa nguyện tang bồng, hồ hỡi đời trai,
Vửng bước đi lên, xây đắp tương lai,
Vì lý tưởng: quê hương và lẻ sống

 Lòng bâng khuâng, khung trời đầy thơ mộng,
Chợt nhớ về nơi quê mẹ thân yêu,
Bóng hòang hôn, lơ lửng những cánh diều,
Và cuối xóm khói lam chiều tỏa ngát.

Ôi nhung nhớ lòng dâng lên dào dạt,
Nhớ mẹ hiền!!! thương thương quá đi thôi.
Nhớ cha già trong những phút đơn côi,
Lòng con trẻ héo hon, đầy tư lự….

Giờ trỡ lại… tháng năm dài xa xứ…
Mẹ cha tôi đả về cỏi vĩnh hằng.
Lòng quặn đau se thắt, lẩn ăn năn
Con bất hiếu, đứa con đầy tội lối.

Thương mẹ cha ngày đêm ngóng đợi,
Giờ trỡ về …đành ôm phận lẻ loi!!!
Tôi đứng lặng mặc gió chiều phất phới,
Nhìn nấm mồ mà khóc phận thế nhân…

Quãng Đức
14/10/2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét